First topic message reminder :Đây là truyện cực ngắn của bạn lam (một số mem từng chat yh với bạn ý sẽ bít, bạn ý có nick yh là Mint Girl ý)
Tuy nhiên là thấy cái nì vẽ vừa dễ vừa hay choa nên cho vô làm kb lun, mong có ai đó xí cái này về làm OS
Mong đợi nhé
Cô - là một con ma nơ canh không ai mua ngày ngày nằm xó khuất của kho hàng.
Còn anh chỉ là một chàng họa sĩ nghèo, nghèo đến mức không thuê nổi ai để làm người mẫu.
Lần thứ hai cô được trông thấy ánh sáng - cũng là ngày anh tới để mang cô đi.
Câu đầu tiên mà cô nghe được từ anh là: "Em rất đẹp."
Cô biết cô không như thế - vì cô chỉ là món hàng phế phẩm tồn kho, nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng phi thường vui sướng, muốn được ở bên anh mãi mãi.
Và thế là cô ngồi đây - với thân xác vô hồn - ngày ngày nhìn anh tô tô vẽ vẽ, cho tới khi bức tranh về cô được hoàn thành.
Anh giơ bức tranh trước mặt "người mẫu" của mình, hỏi: "Có đẹp không?". Đáp trả anh - là đôi mắt vô hồn. Nhưng cô đang kích động ở trong lòng, vạn lần khen nó đẹp - mặc dù nó không mang hình dáng cô. Vì cái gì là của anh, thì đối với cô đều đẹp cả.
Bức tranh của anh đã mang lại cho anh hết thảy - địa vị, danh vọng, tiền bạc và cả... tình yêu. Nhưng hình như vẫn thiếu cái gì đó.
Còn cô - vẫn ngồi đây - lẳng lặng không nghĩ gì cả - chỉ một mực chờ đợi trong bóng tối. Không sao cả, vì cô đã quen rồi, nhưng tim - đau lắm...
Anh chạy lại về khu nhà đã bỏ hoang, thì chỉ thấy một đám trẻ đang giựt từng mảnh trên người cô ra, quẳng đi tung tóe khắp tứ phía.
Bỗng dưng, khóe mắt của người nào cay cay.
Nhưng mà - búp bê... thì làm gì biết khóc?